Les oiseaux se cachent pour mourir.
Tác giả : Coleen Mc. Cullough.
- Phải, anh cứ khóc đi! Meggie nói. Bây giờ anh đã biết rồi thì anh cứ khóc! Cũng đúng thôi. Một trong những người thân yêu nhất của Dane được nhỏ những giọt nước mắt cho con. Khóc đi Ralph. Trong suốt 26 năm, em đã có đứa con, con của anh. Nhưng anh thì không hề hay biết nó là con của anh. Anh không nhìn ra, không nhận ra nó là anh, là một nửa con người anh! Khi mẹ em kéo Dane ra khỏi bụng em, mẹ đã biết ngay nó là con của anh, nhưng anh thì không hề hay biết. Bàn tay của anh, bàn chân của anh, gương mặt của anh, thân hình của anh. Chỉ có màu tóc là của em. Bây giờ thì anh đã hiểu rồi chứ? Khi em gửi Dane đến đây, em đã nói trong bức thư gửi anh “cái gì em đã đánh cắp của anh, em xin trả lại cho anh”. Anh còn nhớ chứ? Cả hai chúng ta đã ăn cắp Dane, anh ạ! Chúng ta đã ăn cắp cái mà anh đã hiến dâng cho chúa, do đó cả hai chúng ta phải trả giá mà thôi…
- Em đã yêu anh, Ralph. Nhưng anh chưa bao giờ thuộc về em cả? những gì có được, em đều phải ăn cắp. Dane là một phần của em, tất cả những gì em có thể giành được ở anh. Em đã thề rằng anh sẽ không bao giờ biết được điều đó, rằng anh không bao giờ có khả năng lấy lại. Thế nhưng, nó đã tự nguyện trở về với anh, do chính ý muốn của nó. Nó coi anh như là hình ảnh của một linh mục lý tưởng. Em súyt nữa phì cười. Nhưng không đời nào em lại trao choanh một thứ vũ khí bằng cách thú nhận với anh nó là con của anh, trừ phi sự việc đã xảy ra thế này thì em mới thấy cần phải nói với anh điều đó mặc dù bây giờ cũng chẳng còn gì là quan trọng nữa. Dane không thuộc về ai trong hai chúng ta.
LUẬN NGỮ (02/11/2010) TỪ AQ ĐẾN VI TIỂU BẢO (02/11/2010) Những phút xao lòng (02/11/2010) Lăng ông Bà Chiểu - Tp. Hồ Chí Minh (02/11/2010) NGƯỜI PHÁP VÀ NGƯỜI ANNAM: BẠN HAY THÙ (02/11/2010) SỰ TIẾP XÚC CỦA VĂN HÓA VN VỚI PHÁP (PHƯƠNG TÂY) (02/11/2010) BA NGƯỜI KHÁC (02/11/2010) GIÁ TRỊ VĂN HÓA MỸ (02/11/2010) SỰ VA CHẠM CỦA CÁC NỀN VĂN MINH (02/11/2010) MỘT THẾ GIỚI ĐA CỰC VÀ ĐA VĂN MINH (02/11/2010)