Y Cần Thơ- Powered by TheKyOnline.vn
Câu chuyện văn hóa - CÁM ƠN NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG

TT - Ngồi trên xe buýt ở một thành phố lạ, tôi cứ bồn chồn dọ hỏi tuyến xe cho chặng đường sau, người phụ nữ nhân viên thu tiền xe vỗ vai tôi trấn an. Đến bến, dặn tôi đứng đợi, chị vội vã chạy vào phòng vé hỏi thăm, sau đó vòng ra tìm mã số xe trên sơ đồ, tiếp tục hỏi xem bến đón khách ở đâu.

Rồi chị quay lại nắm lấy tay tôi đưa sang bên kia đường, đến đúng tuyến xe tôi cần. Chị nói chị cũng không biết rõ hết các tuyến xe ở bến nhưng vì thấy tôi ngơ ngác, sợ tôi lạc đường, sợ gặp phải bọn xấu móc túi, cướp giật nên chị tìm giúp tôi. Đưa tôi lên xe, chị còn cẩn thận quay sang nói với bác tài nơi tôi cần đến. Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn, chị đã vội vã bước xuống và trở về tuyến xe của mình.

Có lần tôi và nhỏ bạn bị lạc đường khi đi chợ đêm Đà Lạt. Một bác chạy xe thồ đang trên đường về nhà đã dừng lại hỏi han khi thấy hai đứa vừa đi vừa ngó dáo dác. Bác chở chúng tôi vòng qua mấy dãy phố mới tìm được khách sạn nơi tôi ở. Bác còn ân cần dặn dò hai đứa phải cẩn thận rồi chạy xe đi, bác xua tay nhất định không nhận tiền xe tôi gửi.

Một người bạn của tôi kể lần đầu tiên đến Nhật, khi bạn hỏi đường đến nhà người quen, một người Nhật tốt bụng đã tận tình đón mấy chặng xe buýt để đưa bạn đến nơi, và người ấy cũng không nhận gì khác ngoài lời cảm ơn rồi đón xe về.

Những người dẫn đường ta chỉ gặp một lần, không kịp nhớ mặt, biết tên nhưng họ lại là người cho ta cảm giác bình yên nơi đất lạ. Trên những ngả đường đã qua, tôi không biết mình đã gặp được bao nhiêu người dẫn đường tốt bụng. Việc làm lặng lẽ ấy vô hình tạo nên một thông điệp rằng: khi có ai đó cần đến bạn, thì bạn cũng hãy giúp đỡ họ.

Mỗi chúng ta đều có thể là người dẫn đường.

TIỂU QUYÊN - ĐH KHXH&NV TP.HCM
Đăng bởi: ycantho - Ngày đăng: 03/11/2010