TT - Anh hơn tôi gần hai chục tuổi. Anh bằng lứa với anh cả tôi, có nghĩa tôi bằng tuổi em út anh. Chúng ta sinh ra ở hai miền Nam Bắc khác nhau. Lớn lên trong những hoàn cảnh gần như trái ngược nhau, mà không hiểu đưa đẩy sao lại cùng bạn với nhau trong một nhóm.
Các anh thường nói nhất định kiếp trước chúng ta đã có duyên gặp nhau rồi nên kiếp này mới cùng ngồi với nhau ở đây. Thôi cứ cho như vậy đi. Nhưng nếu có thì cái duyên đó cũng lỏng lẻo lắm.
Kể từ ngày gặp anh quen anh đến nay đã gần ba năm nhưng nay tôi mới đến nhà anh lần đầu tiên. Còn anh cũng chỉ đến nhà tôi có một lần, lại đến vào lúc tôi không có nhà. Hôm đó chị Nguyện trong nhóm chúng ta có công việc nhà cần nhờ anh em giúp. Tôi nhận việc nấu cơm. Gần trưa anh và một người nữa được phái đi tìm nhà tôi để phụ chở cơm canh chén đũa. Nhưng vì tôi thấy đồ đạc nhiều lỉnh kỉnh nên đã thuê xích lô chở đi trước rồi. Trong bữa trưa ấy các anh kể: “Tụi tôi dò mãi mới tìm được nhà cô, đến nơi thì thấy cửa khóa. Hỏi chị nhà bên cạnh chị nói thấy cô đi rồi. Chị còn hỏi có phải cô Tâm nhà báo gì đó phải không? Tụi tôi nói ờ ờ hình như có nghe nói vậy”. Rồi các anh hỏi tôi: “Phải không?”. Tôi cười: “Chắc họ thấy nhà em thường có báo chí gửi đến nên họ đoán vậy”. Các anh hỏi chỉ vì trước đến nay các anh không biết tôi làm gì. Vậy thôi. Các anh hỏi vậy mà tôi nói vậy rồi thôi. Không phải chúng ta không quan tâm đến anh em bạn bè, mà vì những chuyện đó biết cũng được, không biết cũng được. Chẳng hạn chúng ta biết chị Nguyện bán rau ở chợ. Biết anh Pháp trưởng nhóm là thầy giáo và đã từng là hiệu trưởng một trường trung học (do bà xã anh ấy tiết lộ). Biết anh Tấn thường đi biển. Anh Công làm nhân viên nhà nước. Chú Hữu bán nước mía. Anh Thiện chạy xe ôm. Còn những người khác nếu không nói thì có nghĩa mọi người không cần biết. Vì thật ra có giúp gì được nhau đâu. Tôi cũng vậy.
Tôi quen anh nhưng không biết gì về anh. Thỉnh thoảng trong những câu chuyện vui ngoài lề, thường là trong lúc chờ mọi người đông đủ để họp mặt, anh lại vô tình hé lộ một chút gì đó. Ví dụ nhân một lần có người nói đến chuyện một người bị bệnh tiểu đường đi làm móng chân bị chảy máu nhiễm trùng, thế mà phải tháo khớp ngón chân cái. Anh bảo: “Ngón cái quan trọng lắm chứ đừng tưởng. Mất ngón chân cái đi đường bằng còn khó, đừng nói đi đường rừng với mang vác nặng là chỉ có thua. Cho nên thời trước í, mấy tay trốn lính thường có mấy mánh: thứ nhất, tự hủy một mắt phải, mất mắt phải không ngắm được. Thứ hai, tự chặt ngón trỏ, mất ngón trỏ không bóp cò được. Thứ ba, tự chặt ngón chân cái. Nghĩ ra được mấy mánh đó cũng thông minh lắm chứ đừng tưởng. Có thằng còn uống nước xà bông trước lúc khám quân dịch”. “Uống nước xà bông thì sao ạ?”. Tôi hỏi, nhưng anh không trả lời mà chỉ đùa: “Đã gọi là mánh thì không nói được”.
Sau lần đó tôi mới biết anh đã từng là lính và từng trốn lính. Lần khác, nhân nói đến chuyện chết và sợ chết, anh kể hồi xưa có một tay trung đội hay tiểu đội trưởng gì đó, lần nào dẫn quân đi hắn cũng chỉ lo làm mỗi việc niệm Bụt, niệm liên tục từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc phi vụ. Kể xong, anh bình: “Biết thân tứ đại giả hợp, năm uẩn vốn không, mà vẫn sợ chết cỡ đó!”. Xong anh cười rất thoải mái. Tôi biết thêm anh còn là một cư sĩ rất thông hiểu lý Phật. Lần khác, nhân có ai đó nhắc ý một câu thành ngữ nước ngoài, anh bảo: “Câu này í, đúng ra phải nói thế này... Nguyên văn tiếng Pháp là như này...”. Anh nói một tràng tiếng Pháp bằng giọng diễn cảm, kèm theo cả điệu bộ của nét mặt và đôi tay. Tôi thấy anh là người vui nhộn, hơi tếu và lịch lãm. Tôi cũng cảm thấy anh là một cái kho chứa đầy trắc ẩn đóng kín. Nhất định sẽ có lúc tôi nói chuyện với anh để mở bằng được cửa kho ra. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ. Chúng ta không có nhiều dịp gặp nhau. Lâu lâu mới có một lần họp mặt ở nhà anh Pháp trưởng nhóm, nhưng ít khi được đông đủ. Nếu là một người nào khác vắng mặt thì thường được nhóm trưởng báo lại người đó bận một việc đột xuất gì đó. Còn anh, lý do nhiều nhất là do sức khỏe: “Huyết áp ông ấy lại lên”. Từ đó tôi biết thêm anh bị huyết áp cao.
Hôm nay tôi và chị Nguyện cùng đi đến anh, mới té ra không ai biết nhà anh. Chỉ biết ở khu vực đó, gần hẻm đó. Chúng tôi hỏi thăm một người, người đó nói: “Ông Khâm chạy xe ôm phải không? Tội. Ổng hiền lắm. Ai muốn đi năm, ba ngàn gì ổng cũng chở. Không ép giá, không tranh giành...”. Vậy là nay tôi mới biết anh chạy xe ôm.
Nhà anh, một căn nhà gỗ tạp. Chỉ có một vòng hoa. Một vòng hoa tươi, với anh thế là đủ, nhiều lãng phí làm gì. Quanh anh có đủ mặt những người thân, bà xã anh, các con anh, nhóm bạn chúng ta và những người khác nữa. Mọi người im lặng, bình thản và thành kính. Anh hài lòng phải không? Lần đầu tiên tôi gặp bà xã anh. Chị ấy cũng lần đầu thấy tôi. Nhưng khi tôi chào ra về chị ấy đã nắm tay tôi hơi lâu. Tôi không thể diễn tả thành lời cái nắm tay ấy. Tôi nghĩ chị ấy rất hiểu anh nên đã giữ cho anh sự yên lặng cần thiết. Để anh đủ bình tĩnh sáng suốt chủ động tìm hướng đi tốt đẹp hơn. Chúng ta đến cuộc đời này để vui chơi. Anh đến trước và chia tay đi trước. Cầu mong anh sẽ tiếp tục vui chơi ở cõi trời.
Truyện ngắn 1.146 chữ của TÂM HOA
NHÂN TÀI VÀ GD GIA ĐÌNH (06/11/2010) 5 KỸ NĂNG ĐỂ THÀNH CÔNG (02/11/2010) Đêm đợi lũ - Hồ Việt Khuê (02/11/2010) ĐÀN ÔNG XÂY NHÀ, ĐÀN BÀ XÂY TỔ ẤM (02/11/2010) BÀI HỌC CỦA MẸ (31/10/2010) Lắng nghe với trái tim từ bi (30/10/2010) Chân thiện mỹ 2 (30/10/2010) Em chết đi biến thành ngọn gió... (07/09/2013) Thiên đường chỉ có ở Việt Nam (30/10/2010) Hãy yêu Tổ quốc Việt Nam (29/10/2010)