NHỮNG VÒNG CHUYỂN HOÁ
Em đã phũ phàng nói lời chia tay
Bỏ lại mình tôi giữa kỳ thi sinh hoá
Và nỗi buồn chẳng bao giờ khuây khỏa
Trong đêm dài thao thức một niềm đau.
Ôi nhớ những ngày hai đứa bên nhau
Tình chúng mình tưởng trăm năm bền chặt
Như hemoglobin không thể nào thiếu sắt
Vòng uronic không thể thiếu glucose !
Vòng tay em mời gọi những đam mê
Vòng ure lại gây bao đau khổ
Khi tiếng yêu em anh nghẹn ngào trong cổ
Anh tưởng chừng vòng Krebs ngừng quay ...
Ai có ngờ trong giây phút đắm say
Em vỗ cánh bay về nơi xa lắc
Rất nhẹ nhàng, như amoniac
Hoá ure trôi theo nước tiểu đầu !
Những chiếc vòng chuyển hoá u sầu
Đã lăn dài về một miền ký ức
Lời yêu đầu trao em trong đêm trực
Đã hoá thành mây trắng trôi xa
Khi thấy em trong nước mắt nhạt nhoà
Chuỗi hô hấp tế bào cũng trở thành vô vị
Quả tim đập trong đường phân yếm khí
Chợt nhói đau vì lactat thừa dư
Những tâm sự biết cùng ai chia sẻ
Thiếu em rồi, trái đất cũng tan hoang
Dẫu thông thái như thầy Phụ, thầy Quang
Hay cả thầy Nam cũng không sao hiểu nổi !
Gần bên em vẫn thấy lòng bối rối
Tình yêu chưa bao giờ tắt lửa trong anh
Đã qua rồi những phút giây nông nổi
Đừng để anh lạc bước cõi độc hành.
Tôi vẫn thấy chiếc vòng chuyển hoá
Lăn đều qua những ống nghiệm thời gian
Tôi vẫn thấy mắt em long lanh quá
Về bên tôi trong giấc ngủ miên man ...